Day dứt

Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ về thầy, tôi lại thấy day dứt. Không biết đến khi nào tôi mới quên được điều mà tôi đã gây ra cho thầy giáo tôi. Năm ấy, tôi học lớp 7, lớp cuối cấp II tại một ngôi trường nhỏ ven Hồ Tây. Lớp tôi được thầy giáo Phạm Tuấn Anh chủ nhiệm. Thầy vừa chủ nhiệm vừa dạy hai môn Toán, Lí. Chẳng biết có phải là giáo viên dạy giỏi không, nhưng thầy giảng bài rất dễ hiểu. Ngay cả đứa lười và dốt như tôi từ lúc nào cũng đã say mê hai môn học đó của thầy và cuối cùng được chọn đi thi học sinh giỏi. Công sức của thầy, sau này chúng tôi mới hiểu, còn ngay lúc đó, lũ học trò lười biếng, nghịch ngợm chúng tôi chỉ thấy vô cùng khó chịu vì bị thầy đưa vào khuôn phép. Giờ là giáo viên, tôi mới hiểu rằng làm một người tận tâm với học trò như thầy tôi quả thật là khó.


Website liên kết

Thống kê truy cập

897746
Hôm nay:
Hôm qua:
Tháng này:
Tất cả
1240
2212
37059
897746