(Nguyễn Đắc Thanh Hiền- HS lớp 9/9, giải Nhì thành phố môn Văn)
Thời gian trôi đi nhanh thật, tôi nhớ mới ngày nào tôi còn là một cô bé bước vào trường Nguyễn Huệ với những lạ lẫm, e ngại mà giờ đây đã là một cô học sinh lớp 9, sắp phải nói lời tạm biệt với mái trường thân yêu và những kỉ niệm thân thương gắn bó với ngôi trường này. Hoa phượng lại nở, mùa hè lại đến, đây là thời gian quan trọng để chúng tôi luyện thi vào lớp 10, nhưng đây cũng là thời gian chúng tôi lưu luyến nhất - khoảng thời gian cuối cùng chúng tôi được gắn bó với ngôi trường, thầy cô, bạn bè và những thứ quen thuộc như lớp học, bục giảng, những hàng cây bàng hay là bác bảo vệ thân thương,...
Nhìn những cánh hoa phượng rơi mà lòng tôi lại buồn, buồn vì sắp xa thầy cô, bạn bè và đặc biệt là ngôi trường Nguyễn Huệ, một nỗi buồn da diết... Tôi nhớ lắm, nhớ những tiết học, nhớ những trò nghịch ngợm phá phách nhiều lúc làm phiền lòng thầy cô, tiếng lách cách khi viết phấn, tiếng la mắng và cả tiếng gõ thước nghiêm khắc . Đâu đó trong trái tim tôi, tiếng giảng bài của các thầy cô, ánh mắt trìu mến, những lời khuyên nhủ để chúng tôi lo học thật nhẹ nhàng và da diết ....Sân trường Nguyễn Huệ vào mùa hè giờ đây lại vắng vẻ, tôi bước đi giữa hàng cây bàng nơi chúng tôi đã từng vui đùa đuổi bắt, từng tum ba tụm bảy tán dóc hay ngồi đọc truyện....Những kỉ niệm ấy sao mà thân thương quá, tôi ước được trở về cái thời gian ấy - cái khoảnh khắc mà tôi đã từng vui vẻ biết chừng nào....
Sẽ còn một ít thời gian nữa thôi, chúng tôi sẽ mãi rời xa con trường này, rời xa tất cả những thứ ở đó kể cả thầy cô, bạn bè và cả những kỉ niệm,..Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ngọt ngào của tuổi học trò thời cấp 2, nhớ những lúc lớp tôi không chịu nghe lời mà cứ phá phách thầy cô, làm cho thầy cô buồn, nghĩ lại chúng tôi cảm thấy có lỗi vô cùng, muốn nói lời xin lỗi trước khi còn quá muộn, hay lời cảm ơn chân thành trước tấm lòng của thầy cô đã dìu dắt chúng tôi thành người suốt bốn năm học qua. Tôi rất yêu lớp tôi, cái lớp 9/9 với những người bạn đáng yêu, đã cùng tôi chia sẻ vui buồn. Tuy lớp tôi có quậy, có phá phách và học không được giỏi cho lắm ^^,mỗi đứa một tính nhưng tất cả đều những người bạn tốt, chuyện vui buồn đều san sẻ cho nhau, và đặc biệt luôn tụm lại bày trò vui đùa vào giờ ra chơi như dí bắt, ù, hay bắn súng nước ,..! Những kỉ niệm ấy vẫn mãi in sâu trong trái tim tôi và được lưu giữ tại ngôi trường Nguyễn Huệ thân yêu này!
Ngày mai thôi, chúng tôi sẽ thật sự xa nhau, sẽ rời xa ngôi tường thân yêu này, sẽ nhớ lắm nhỉ các bạn học sinh lớp 9 thân yêu của tôi ? Giờ đây ở một góc sân trường là màu đỏ rực của cây phượng, tôi đứng bên cạnh cây hoa học trò , thầm ước mong những khoảng thời gian ấy sẽ trở lại, tôi muốn sống bên những người bạn, thầy cô dưới ngôi trường Nguyễn Huệ này, sống lại trong những kỉ niệm trong sáng, đẹp đẽ đó…
Người tôi yêu thương- thầy cô và bạn bè, tôi mong rằng sau này dẫu có xa nhau, không còn học dưới mái trường Nguyễn Huệ thì chúng tôi sẽ mãi nhớ đến nhau, nhớ đến những kỉ niệm tình bạn, tình thầy trò mà chúng ta đã có....